Thiên sư chấp vị-Quyển 4-Chương 4

Tiêu chuẩn

Chương này có anh Nhược Diệp đã từng xuất hiện ở tập quan tài.

Tính ta lười, lại ham đọc truyện, cứ có truyện hay là ta bị cuốn vào, nên ngâm bộ này hơi lâu, nhưng ta sẽ theo bộ này đến cùng a.

Chương 4

Hương hồ mặc dù dã tính mười phần, nhưng bản tính không xấu, Niếp Hành Phong không muốn Trương Huyền quá làm khó nó, vội vàng nhặt hoa quả vừa lăn xuống, rồi đi theo. Chỉ thấy Trương Huyền trở lại nhà cũ, đi thẳng tới trước giếng nước giữa sân, lúc  này mưa rơi càng lúc càng lớn, bộ lông màu trắng xinh đẹp của tiểu hồ ly bị nước mưa lạnh làm ướt, nó run lập cập, thân thể cuộn tròn lại.

Trương Huyền huýt sáo một tiếng, xách đuôi Nho Xanh giơ cao ở trên miệng giếng, cười hì hì nói: “Bây giờ muốn cầu xin tha thứ thì cũng đã chậm.”

“Ta chết cũng không cầu xin tha thứ, muốn chém muốn giết, tùy ý!” Tiểu hồ ly rất ngang bướng nói.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Tây Môn Tuyết tắm xong, nghe thanh âm huyên náo, chạy đến, thấy Trương Huyền cùng tiểu hồ ly nói chuyện, trên mặt hiện lên vẻ kinh dị.

“Bắt được vật nhỏ không nghe lời, nó không chừng có liên quan đến sự mất tích của em trai anh.”

Nghe nói có liên quan đến Tây Môn Đình, Tây Môn Tuyết vội vàng đến gần, nhìn Nho Xanh trong mắt lộ ra oán hận, tiểu hồ ly cảm giác được, sợ đến mức cuộn tròn thành cục.

“Có lẽ chỉ là đồng tộc, hồ ly nhỏ như vậy sẽ không hại người.” Niếp Hành Phong chạy ra, sợ Tây Môn Tuyết sẽ thương tổn Nho Xanh, vội vàng nói. Đối với anh mà nói, sự tồn tại của Nho Xanh cũng giống Hoắc Ly, anh không cách nào nhìn nó chịu khổ. Nhưng thấy máu còn chảy trên tay Trương Huyền, lời khuyên lại bị nuốt trở về.

“Tiểu tử kia, hưởng thụ một đêm mưa gió tốt đẹp đi.”

Trương Huyền nói xong, tay buông ra, Nho Xanh thét một tiếng chói tai thân thể tuyết trắng đã rơi vào giếng khô. Niếp Hành Phong vội chạy tới miệng giếng nhìn, bóng đêm quá tối, giếng lại sâu, không nhìn rõ phía dưới lắm, chỉ nghe tiếng mắng của tiểu hồ ly không ngừng truyền đến, tựa hồ muốn vận công nhảy lên, lại bị thủ ấn của Trương Huyền chặn lại.

Làm vậy có phải có chút quá đáng hay không? Niếp Hành Phong ngẩng đầu nhìn Trương Huyền, lại thấy cậu trên miệng giếng sắp xếp liên tục, tuyến lưới đạm kim theo ngón tay cậu vẽ lên trên miệng giếng, rất nhanh hình thành một lưới kết giới, đem miệng giếng phong ấn gắt gao.

“Như vậy còn chưa đủ, chủ tịch cương khí trọng, quả thực là phụ trợ trấn sát tốt nhất.”

Trương Huyền kéo tay Niếp Hành Phong qua, cho ngón trỏ vào miệng, Niếp Hành Phong chỉ cảm thấy đầu ngón tay đau xót, ngón tay đã bị cắn chảy máu. Trương Huyền cầm lấy ngón tay có máu của anh ở trên kim lưới vẽ nhanh, Niếp Hành Phong không hiểu đạo phù, chỉ mơ hồ thấy chữ niêm phong, đẩy lùi, sắc lệnh, Trương Huyền vẽ xong, lại ngậm lấy đầu ngón tay anh, mút đi máu chảy ra.

Lưỡi mềm duyện động trên đầu ngón tay, phối hợp với đôi mắt cười như vậy, hết sức dụ dỗ a, nếu như bây giờ không phải là đang phong ấn yêu quái, bên cạnh còn có người ngoài, Niếp Hành Phong nhất định cho là Trương Huyền đang quyến rũ mình.

Tây Môn Tuyết đích thực bị một màn này làm cho chấn động, may mà Trương Huyền rất nhanh ngừng lại hành động mập mờ, đối với anh ta nói: “Trước nhốt nó một đêm, để xem mai nó có thành thật hơn không.”

Tây Môn Tuyết gật đầu, quan hệ đến việc sinh tử của em trai, đừng nói vây khốn yêu quái một đêm, coi như có giết nó anh cũng sẽ không do dự. Nhìn ra mập mờ giữa Niếp Hành Phong cùng Trương Huyền, anh cũng không nói gì thêm, nói một câu ngủ ngon, xoay người trở về phòng.

Trương Huyền cũng cười hì hì về phòng ngủ của mình, Niếp Hành Phong muốn tìm thuốc bôi cho cổ tay của cậu, lại bị cậu cự tuyệt, “Yên tâm, vết thương nhỏ ấy sẽ không thành bệnh phong đòn gánh được đâu.”

Cậu với tay lấy áo tắm, chờ Niếp Hành Phong cũng tắm rửa xong quay lại, Trương Huyền nằm nghiêng đưa lưng lại phía anh, đang ngủ thiếp đi. Niếp Hành Phong tắt đèn, nằm xuống bên cạnh Trương Huyền, nghe tiếng mưa gió bên ngoài, tiếng mưa rất lớn, nhiễu đến tâm anh cũng bắt đầu phiền loạn, hình như có một số việc đã thoát khỏi quỹ đạo ban đầu vốn nghĩ của bọn họ, hướng đến phương hướng mà anh không muốn.

“Mới vừa rồi em còn cho là anh sẽ ngăn cản.” Trong bóng tối, anh nghe được Trương Huyền nhẹ giọng nói.

“Anh sẽ không ngăn cản em làm bất cứ chuyện gì.” Mặc dù chiều nay Trương Huyền có chút không giống bình thường, nhưng Niếp Hành Phong biết Trương Huyền làm việc có tính toán của cậu, anh không muốn nói nhiều quấy nhiễu đến cậu, hơn nữa Trương Huyền cũng bị cắn thảm như thế, khiến anh rất đau lòng, so sánh ra…, cách làm của Trương Huyền với Nho Xanh còn chưa thấm vào đâu.

“Thật là một gia hỏa không có nguyên tắc.”

“Em chính là nguyên tắc của anh.”

Niếp Hành Phong nói xong, chợt nghe thấy tiếng cười của Trương Huyền, sau đó cậu xoay người dựa lại gần, đầu dán lên ngực anh, tay ôm hông anh, cả chân cũng đi theo gác lên, cái hành động thân mật lấy lòng này khiến anh thụ sủng nhược kinh. Trừ khi đang làm tình ra, Trương Huyền rất ít khi đối với anh làm động tác thân mật như vậy, trong nháy mắt, anh cơ hồ cho đây là lời mời gọi gián tiếp.

“Em quyết định rồi, sau khi trở về nhất định phải mua một cái gối ôm chiêu tài miêu.”

Nghe được thanh âm mơ mơ màng màng của Trương Huyền truyền tới, Niếp Hành Phong muốn cười mà không nổi, không nói gì, vỗ vỗ vai cậu, tùy ý cậu coi mình như gối ôm.

Cảm giác như vậy kỳ thật cũng không sai.

Đang ngủ say, một tiếng nổ đinh tai nhức óc đem Niếp Hành Phong từ trong mộng đánh thức, mới vừa mở mắt, trước mắt chợt lóe lên ánh sáng mạnh, tiếp theo là tiếng sấm vang mãnh liệt hưởng ứng, tiếng sấm rất gần, khiến anh có cảm giác cơ hồ như nó đang ở ngay trước mắt, anh theo bản năng muốn ngồi dậy, nhưng phát giác thấy ngực nặng nặng, mới phát hiện Trương Huyền đang nằm trong lồng ngực mình ngủ say.

Mưa ngớt, nhưng càng khiến người ta sợ hãi chính là tiếng nổ liên miên không ngừng, một cái tiếp một cái, tiếng chấn vang không ngừng, tiếng sấm rít gào đùng đoàng, khí thế kinh thiên động địa, giống như muốn phá trời, khiến người vô pháp ngăn cản sự khiếp sợ trong tâm. Nhớ tới tiểu hồ ly trong giếng, Niếp Hành Phong rất lo lắng, nhưng anh biết bây giờ không phải là thời gian tốt để đi thăm dò, tiếng nổ vang chấn động lòng người, tựa hồ cảnh cáo mọi người, đừng xúc phạm thiên lôi, nếu không kết cục sẽ rất thảm.

Cảm giác được bất an của Niếp Hành Phong, Trương Huyền cử động thân thể, thay đổi tư thế ngủ, lại nói: “Đừng lo lắng, không có việc gì.”

Tiếng nói nhẹ thì thầm như có loại sức mạnh trấn an kì diệu, Niếp Hành Phong thấy mệt mỏi vây lại, đối với sấm sét bên ngoài cũng không tiếp tục để ý, nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng ngủ tiếp.

Sáng sớm, Niếp Hành Phong tỉnh dậy, mưa gió sấm sét đã sớm qua, ánh sáng từ ngoài cửa sổ len vào, báo hiệu một này nắng ráo. Trương Huyền còn ngủ say tựa vào đầu vai anh, khóe miệng nhếch lên rất nhỏ, tạo thành điệu cười giảo hoạt quen thuộc của cậu.

Dưới ánh nắng ấm áp, Niếp Hành Phong nhịn không được sáp lại, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi của Trương Huyền, thấy không có phản ứng, lại nắm lấy hông của cậu, gia tăng lực độ tương khắc ở trên môi cậu, từ từ gặm nhấm.

Trương Huyền mở mắt ra, đôi mắt trong suốt, dẫn theo ánh xanh bảo thạch chói mắt, kinh ngạc nhìn anh, ánh mắt xinh đẹp như vậy, sạch sẽ đến mức chấn động tâm Niếp Hành Phong, tay nắm ở bên hông cậu không tự giác buông lỏng ra, cũng định thần nhìn lại cậu.

“Ca ca, sao anh lại hôn tôi?”

Trương Huyền sờ sờ môi mình, kỳ quái nhìn Niếp Hành Phong, một hồi lâu, giọng nói mang theo giọng mũi của trẻ con từ trong miệng cậu phun ra, thanh âm nhuyễn nhu, nghe khả ái cực kỳ, chính là đối với Niếp Hành Phong mà nói, lại vô cùng quỷ dị. Nhanh chóng lùi về phía sau, giật mình quan sát Trương Huyền, thanh âm không thuộc về Trương Huyền, nhưng tuyệt đối không xa lạ gì, là tiếng của tiểu quỷ kia, Niếp Hành Phong ngẩn ra, tựa hồ nghĩ tới điều gì.

“Tiểu Mãn?” Anh không xác định gọi.

“Ân ân!” Tiểu Mãn mi mắt cong lên, vui vẻ dùng sức gật đầu, “Ca ca không phải sợ, mặc dù em là quỷ, nhưng sẽ không hại người, em cho tới bây giờ vẫn không có hại người.”

Không phải cái vấn đề này, Niếp Hành Phong xoa trán mình, phat hiện phiền phức cũ còn chưa giải quyết, phiền phức mới đã tới cửa.

“Sao em lại ở trong thân thể Trương Huyền?”

Tiểu Mãn nhìn, nghiêng đầu lại nghiêng đầu, đôi mi thanh tú nhăn lại, “Em nghe không hiểu.”

“Làm ơn, đừng làm động tác khả ái như vậy.”

Niếp Hành Phong thấp giọng rên rỉ, động tác nhỏ thuộc về trẻ con, lại làm trên thân thể Trương Huyền, cư nhiên lại có loại mị hoặc khác thường, anh tăng thêm lực nhu trán, có loại cảm giác, kia không chỉ làm phiền phức, mà còn là đại phiền phức.

Kéo Tiểu Mãn xuống giường, đi tới trước gương, để nó nhìn chính mình, quả nhiên, Tiểu Mãn ngốc trệ hơn mười giây sau đó lập tức nhảy dựng lên, kêu to: “Đây không phải em, kia…kia là Thiên sư ca ca, sao em lại ở trong thân thể của anh ấy?”

Nó giật mình nhìn Niếp Hành Phong, Niếp Hành Phong cười khổ, đó cũng là việc anh muốn biết, tối hôm qua sau khi anh tiến vào từ đường đã không thấy Tiểu Mãn, còn tưởng nó mất rồi, không nghĩ tới nó lại ở trong cơ thể Trương Huyền, kia vậy Trương Huyền đâu? Không phải là ly hồn rồi chứ?

Tiểu Mãn vẫn còn ở tại chỗ không ngừng đảo quanh kêu to, đột nhiên ôm lấy đầu, ngửa mặt lên trời ngã xuống đất, chợt trong đầu một cái thanh âm rống to: “Sáng sớm mà đã sảo cái gì? Không biết ta đang ngủ sao!?”

“Thiên sư ca ca?” Phảng phất thấy sắc mặt khó chịu của Trương Huyền, Tiểu Mãn cẩn thận gọi.

“Tiểu quỷ rất có lễ phép a.” Trương Huyền hài lòng gật đầu, “Thấy ngươi hữu lễ, thân thể tạm cho ngươi mượn vài ngày.”

“Để em ở?”Tiểu Mãn giật mình kêu to.

“Thế nào? Ngươi ghét bỏ?”

“Không không, em cho là anh sẽ đuổi em đi.” Thân thể phàm nhân bị quỷ chiếm, âm khí sẽ tạo thành tổn thương rất lớn, Tiểu Mãn tưởng Trương Huyền thân là thiên sư nhất định rất rõ điểm này.

“Ngươi cho rằng ta không muốn đuổi ngươi đi?” Trương Huyền trừng nó: “Đáng tiếc pháp thuật xảy ra vấn đề, ta không biết làm thế nào để đuổi ngươi ra, cho nên tạm thời chỉ có thể như vậy, ta muốn đi ngủ, không có việc gì thì đừng tìm ta, có việc cũng đừng tìm, cứ vậy đi.”

“Nhưng là ca ca rất lo lắng cho anh…”

Không có trả lời, Trương Huyền là linh thể đã trốn đi nơi nào đó nghỉ ngơi, thân thể bị dùng sức lay động, Tiểu Mãn nghe được bên tai có người gọi nói: “Trương Huyền! Trương Huyền!”

Thấy thân thể Trương Huyền đột nhiên ngã quỵ, Niếp Hành Phong vội vàng đỡ lấy cậu, thấy bộ dáng ngơ ngác, không khỏi vừa vội vừa sợ, không thể làm gì khác hơn là kêu lớn tên cậu. Thật lâu mới thấy đôi mắt chuyển chuyển, hồi thần, nhưng làm Niếp Hành Phong thất vọng là phát hiện đây không phải Trương Huyền, là tiểu quỷ Tiểu Mãn.

“Thật xin lỗi, Niếp ca ca.” Tiểu Mãn kéo kéo ống tay áo của anh, nói: “Ca ca nói mệt mỏi, đi ngủ bù, thân thể tạm thời để em ở, không cho em làm phiền anh ấy.”

Nghe Tiểu Mãn đang phụ thân nói xong, trước mắt Niếp Hành Phong biến thành màu đen, trên đời này thậm chí có thần côn ngu ngốc như vậy, bắt quỷ cư nhiên đem quỷ bắt vào trong thân thể mình, kết quả đuổi không ra; đuổi không ra thì cũng thôi đi, lại hoàn toàn mặc kệ, để mặc cho nó ở, thật không biết người này nghĩ thế nào, nếu như lần này không phải Tiểu Mãn, mà là ác quỷ, anh nên làm gì bây giờ?

Bây giờ nhớ tới tối qua Trương Huyền làm động tác nhỏ ôm mình kia, nói không chừng là bản năng của Tiểu Mãn, hại anh còn tưởng là Trương Huyền đổi tính, Niếp Hành Phong giận đến nghiến răng, quát: “Trương Huyền!”

Mặc kệ gia hỏa xằng bậy này, hiện nay đang lúc trọng yếu nhất, cậu ta cư nhiên lại giao thân xác cho một tiểu quỷ, chính mình thì lười biếng ngủ, muốn anh không tức giận thực sự cũng khó.

Tiểu Mãn cho là Niếp Hành Phong đang mắng nó, sợ đến mức nép vào một bên, dùng sức lắc đầu, “Thật xin lỗi thật xin lỗi thật xin lỗi.”

Ánh mắt đáng thương, mắt xanh chớp a chớp, nước mắt thiếu chút nữa còn tiến ra…, bộ dáng kia xuất hiện trên mặt Trương Huyề, có một loại quái dị không nói lên lời, vẻ mặt Trương Huyền vĩnh viễn đều là tùy tính phớt đời, tính tình thoải mái không câu lệ, cho nên loại vẻ mặt này bây giờ khiến Niếp Hành Phong nhìn vào hết sức đau lòng, tức giận lập tức biến mất không còn thấy tăm hơi.

Thích lười biếng thì lười biếng đi a, chỉ cần không có việc gì là tốt rồi. Anh tiến lên vỗ vỗ đầu Tiểu Mãn, “Đừng sợ, anh không phải mắng em, là mắng gia hỏa lười biếng kia.”

“Ca ca để em ở lại, là người tốt.”

Là người tốt, chính là có điểm tùy ý. Niếp Hành Phong nhìn vẻ mặt trẻ con của Tiểu Mãn, đang phiền não nên cùng nó tiếp xúc như thế nào, chỉ thấy nó ngốc sững, sau đó nhìn mình chằm chằm, vội vàng hỏi: “Tối hôm qua, tối hôm qua Nho Xanh thế nào? Ca ca có làm khó nó hay không?

“Nó ở trong giếng.” Nghe hỏi, Niếp Hành Phong bởi vì Trương Huyền sáng sớm gặp chuyện không may mà tâm tình rối loạn hơi khôi phục, nhớ ra con tiểu hồ ly kia còn đang bị trấn ở dưới giếng.

Tiểu Mãn lập tức chạy ra ngoài, Niếp Hành Phong theo nó ra tới sân, lập tức bị quang cảnh trước mắt chấn trụ. Mấy cây trúc vây quanh giếng nước tất cả đều ngã, cành trúc ngổn ngang, mặt gãy cũng mơ hồ vết đen, giống như dấu vết bị thiêu đốt; mặt đá xanh phía dưới giếng nước vỡ ra, loang lổ rạn nứt, giống mạng nhện lan ra tứ phía; miệng giếng càng thê thảm không nỡ nhìn, giếng đá bị chấn động, vỡ thành khối, đá chất thành đống ở miệng giếng.

Nhớ tới trận lôi oanh chấn thiên địa ngày hôm qua, Niếp Hành Phong chợt hiểu ra, tối hôm qua là thiên kiếp của Nho Xanh, nó vốn tránh không khỏi, nhưng lại bị Trương Huyền đánh bậy đánh bạ, phong ấn dưới giếng, may mắn tránh thoát thiên địa chi kiếp, nhìn màn thảm cảnh kia, nếu như Nho Xanh ở ngoài, nhất định sẽ sớm bị đánh cho hồn phi phách tán.

“Nho Xanh, Nho Xanh.”

Tiểu Mãn vây quanh miệng giếng chuyển qua chuyển lại thăm dò, nhưng lập tức bị phù ấn kim quanh đánh văng ra, mi mắt khẽ nhăn lại, nhìn Niếp Hành Phong, một bộ nhanh khóc ra đến nơi, “Ca ca, làm sao bây giờ? Nho Xanh có phải đã chết rồi không?”

Trong óc bị oanh một quyền, Trương Huyền mắng: “Ta đang ngủ, đừng làm ồn! Ta phong ấn bằng cương khí của chủ tịch, thiên lôi nào có thể đánh vào? Con tiểu hồ ly kia mạng lớn, để chủ tịch đem phù lấy xuống là được.”

Bị mắng, Tiểu Mãn không dám lớn tiếng nói chuyện, nói với Niếp Hành Phong: “Thiên sư ca ca nói, để anh hỗ trợ.”

Niếp Hành Phong tiến lên, đưa tay qua, đạo phù kia bị chạm vào, lập tức hóa thành tro bụi tiêu tán, lập tức một tiếng kêu bén nhọn từ đáy giếng truyền đến, bóng trắng hiện lên, Nho Xanh từ bên trong nhảy ra. Có thể là kinh sợ quá độ, vẫy cái đuôi to ở trong sân không ngừng chạy vòng quanh, Niếp Hành Phong chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh bạch quang, thật lâu sau tiểu hồ ly mới từ từ dừng lại

“Nho Xanh, cậu có…hay không bị thương? Ai da!”

 Tiểu Mãn đuổi theo Nho Xanh, thật vất vả chờ nó dừng lại, vội vàng qua hỏi, ai ngờ cổ tay đau xót, chỗ bị cắn ngày hôm qua lại bị hung hăng cắn thêm phát nữa, tiểu hồ miệng cắn ngoan, đau đến cậu lập tức nước mắt lưng tròng.

Thấy vết thương trên cổ tay Trương Huyền lại vỡ, Niếp Hành Phong vội vàng kéo Nho Xanh ra, may là ấn tượng của nó đối với Niếp Hành Phong cũng khá, không có phản kháng, quai hàm buông lỏng, nhưng hướng về phía Tiểu Mãn mắng: “Ngươi đem ta nhốt dưới giếng, hại ta thiếu chút nữa bị sét đánh chết, gia gia ta không để yên cho ngươi!”

“Nhưng là, Nho Xanh, mình là Tiểu Mãn a, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, mình chạy vào trong thân thể ca ca.” Tiểu Mãn nhịn đau, còn phải cực lực trấn an Nho Xanh, nếu không đem Trương Huyền đánh thức, vậy thì không xong.

Tiểu hồ bị Niếp Hành Phong tha xuống, tức giận từ sâu trong người dần an tĩnh lại, nghe xong lời của Tiểu Mãn, nó nghĩ qua, ngơ ngác nhìn Tiểu Mãn, thật lâu, trên khuôn mặt nho nhỏ của hồ ly nổi lên tia cười.

“Là cậu sao, Tiểu Mãn, thật tốt quá, cậu biến thành người rồi, sao này có thể đi khắp nơi chơi, mình mang cậu tới nhà mình có được hay không?”

“Không được, đây là thân thể ca ca.”

“Mặc kệ hắn, cho hắn chết luôn cũng được.” Nhìn một chút lại thấy sắc mặt Niếp Hành Phong không tốt lắm, tiểu hồ lập tức đổi lời nói: “Chỉ là tạm thời mượn chút, quay về trả lại cho hắn.”

“Kia phải hỏi ca ca một chút.”

Nghe nói có thể đi ra ngoài, Tiểu Mãn cũng rất vui vẻ, mi mắt cong lên, một bộ dạng khả ái thỏa mãn. Mặc dù là khuôn mặt của Trương Huyền, nhưng làm vẻ mặt như thế, hoàn toàn không có cảm giác không hợp, ngược lại khả ái khiến người ta có loại cảm giác muốn sủng nịnh cậu.

Đáng tiếc Trương Huyền không biết có phải là đã ngủ thiếp đi hay không, Tiểu Mãn ngưng thần hồi lâu, cũng không thấy câu thông, Nho Xanh rất sốt ruột, chắp tay sau lưng đi vòng tròn quanh hai người, căn bản nhìn không ra bộ dáng vừa mới gặp qua thiên kiếp.

“Ai có thể nói cho tôi biết, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì không?” Tiếng nói lạnh lùng truyền đến, Tây Môn Tuyết xuất hiện trong sân.

Kỳ thật Tây Môn Tuyết sáng sớm đã tỉnh, chỉ là chuyện không liên quan, anh cũng không muốn nhiều lời chen vào, nhưng chuyện phát triển càng ngày càng quỷ dị, khi thấy Trương Huyền vẻ trẻ con cùng hồ ly nói chuyện, anh cảm giác mình cần phải đi ra tìm hiểu tình huống.

“Chuyện chính là như anh đã thấy.”

Lúc ăn điểm tâm, Niếp Hành Phong đem chuyện nói đơn giản một lần, đơn giản chính là tự thuật, bởi vì chính anh cũng không phải hiểu quá rõ trạng huống, lại không có biện pháp cùng Trương Huyền câu thông, nhìn Tiểu Mãn cùng tiểu hồ đùa giỡn trước bàn ăn, anh rất bất đắc dĩ, lại có chút buồn cười.

“Các em trước kia ở chỗ nào?” Anh hỏi Tiểu Mãn.

“Vốn em ở trong xưởng, Nho Xanh ở trên núi, sau chúng em nhận thức, Nho Xanh sợ em cô đơn, mỗi ngày đều đến gặp em, còn đề nghị em ở lại, bởi vì nơi này rất rộng, …nên thành nhà ở hai bọn em.”

Nơi này hình như là Niếp gia của anh a?

Đối với lời nói trẻ con của Tiểu Mãn Niếp Hành Phong không thể làm gì khác hơn là coi như chưa nghe, từ tự thuật của đứa nhỏ anh biết được nó là tại trận cháy hơn bốn mươi năm trước mà qua đời. Bởi vì không cách nào siêu sinh, thành linh hồn bị trói buộc, chỉ có thể du đãng cố định tại nhà xưởng cùng từ đường tổ tiên Niếp gia. Nho Xanh là hương hồ đạo hạnh năm trăm năm, hai bọn nó ở chỗ này vẫn rất vui vẻ, lần này Niếp Hành Phong cùng Trương Huyền đột nhiên về, còn mang theo đồ cúng, Nho Xanh nhịn không được ăn trộm một ít, nhưng thuần túy là tham ăn, không có ác ý, sau lại bị Trương Huyền mắng, muốn chỉnh cậu cho hả giận, không nghĩ tới bị kết giới của Trương Huyền chế trụ, còn bị phong ấn dưới giếng, hoàn hảo đánh bậy đánh bạ, tránh được thiên kiếp.

“Em không biết sắp gặp thiên kiếp sao?” Niếp Hành Phong hỏi.

“Gia gia đã cảnh cáo, nhưng em muốn bồi Tiểu Mãn, cho nên thừa dịp bọn họ bế quan lén chạy ra ngoài, Tiểu Mãn ở chỗ này chỉ có mình em là bạn, em không thể bỏ cậu ấy lại được.” Nho Xanh ăn nho Niếp Hành Phong đưa, nói: “Nhưng, em sẽ không nói cám ơn với tên thần côn kia, là em mạng lớn, chứ không phải hắn đã cứu em!”

“Nho Xanh cậu đừng như vậy, nếu ca ca không phong ấn, cậu đã chết rồi.”

Tiểu hồ chu môi, vẻ mặt không tin.

“Vậy các em có hay không lấy xương bồ của Trương Huyền?”

Hai tiểu tử kia nhìn nhau, lắc đầu, Niếp Hành Phong vốn cũng không tin xương bồ là do bọn chúng cầm đi, xem ra ngay từ đầu đã đoán không sai, hết thảy cũng cùng A Khải có liên quan.

“Có thể mang bọn tôi vào núi tìm người không?” Nghe đến cuối cùng, Tây Môn Tuyết vốn vẫn trầm mặc đột nhiên hỏi.

Nho Xanh sửng sốt, Tây Môn Tuyết trong mắt lập tức hiện lãnh quang: “Ngươi không muốn?”

“Không phải, bởi vì thiên kiếp tới gần, tinh quái trong núi đều tự bế quan ẩn núp, nhiều nơi cũng bày kết giới, em đạo hạnh thấp, không nhất định có thể đi vào.”

Khó trách hôm qua bọn họ lên núi tìm người, đều không thấy tinh quái, thì ra là vì tránh né thiên kiếp, như vậy quỷ quái bắt đi Tây Môn Đình phải chăng không sợ kiếp số kia? Niếp Hành Phong hỏi: “Các em làm sao biết thiên kiếp sắp buông xuống?”

“Tinh quái ở Ly Sơn đều biết a, nơi đây là thánh địa tu đạo dưỡng tâm, tu luyện là làm ít công to, đồng nghĩa cũng sẽ khiến thiên đố, mấy trăm năm lại có thiên kiếp giáng xuống, mỗi lần đến lúc, bọn em đều sẽ núp đi, truyền thuyết nơi này có thiên thần che chở, cho nên chỉ cần bế quan là có thể tránh thoát.”

Tây Môn Tuyết hỏi: “Giáng kiếp là vì các ngươi hồ nháo hại người đúng không?”

“Chúng ta sẽ không hại người, đó là tự hủy đi đạo hạnh, người mất tích tại Ly Sơn không phải do bọn tôi bắt…” Đột nhiên phát hiện mình nói lỡ, Nho Xanh lập tức lấy móng vuốt che miệng.

“Vậy là ai làm?”

“Không thể nói, gia gia dặn không được nói…”

“Nói!”

Sát khí quá lớn, Nho Xanh sợ đến nhào vào lòng Tiểu Mãn, Niếp Hành Phong vội vàng ngăn lại Tây Môn Tuyết ép hỏi, ôn nhu nói: “Bạn anh mất tích, bọn anh rất muốn tìm thấy cậu ấy, bây giờ chỉ có em là có thể giúp, nếu như hôm nay là Tiểu Mãn mất tích, em có phải cũng rất muốn cứu cậu ấy hay không?”

Tiểu hồ gật đầu, một hồi lâu, nói nhỏ: “Kỳ thật em cũng không rõ ràng lắm, chỉ nghe qua gia gia nói tại Ly Sơn, ngàn vạn lần không thể cùng quỷ hồ đối nghịch, nó giết rất nhiều người, nhưng cho tới bây giờ vẫn không bị giáng kiếp, gia gia nói nó đã ở ngoài tam giới, là kẻ bọn em không trêu chọc nổi.”

“Tại sao nó phải giết người?”

“Không biết, em cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy nó.”

Niếp Hành Phong cùng Tây Môn Tuyết nhìn nhau, đều có loại cảm giác, Tây Môn Đình mất tích cùng con quỷ hồ kia là có liên quan, nhưng nếu như ngay cả tinh quái trong núi cũng sợ nó, vậy chỉ bằng hai người bọn họ chỉ sợ căn bản không phải là đối thủ của nó, có một gia hỏa có thể miễn cưỡng xuất thủ thì còn đang chạy đi đâu ngủ say, lúc nào tỉnh lại cũng không biết.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, thanh âm của A Khải vang lên: “Niếp tiên sinh, các anh đi ra ngoài chưa?”

Có người ngoài, Nho Xanh vội vàng ẩn giấu thân hình, chỉ thấy A Khải đi tới nói: “Chúng tôi muốn vào núi tìm người, các anh muốn đi cùng không? Tối hôm qua mưa lớn quá, trong núi có thể có sạt lở, một mình vào núi rất nguy hiểm.”

Niếp Hành Phong cầu cũng không được, lập tức gật đầu, A Khải nói muốn đi gọi những người khác, cùng bọn họ hẹn giờ vào núi.

Hy vọng hôm nay sẽ có đầu mối.

Niếp Hành Phong dâng hương lên từ đường tổ tiên, thu thập xong hành trang cùng Tây Môn Tuyết đi ra, Tiểu Mãn cuối cùng có thể đi ra khỏi nơi bị nhốt vài chục năm nên rất vui vẻ, là người thứ nhất chạy chạy nhảy nhảy đi ra, bất qua động tác này bằng thân hình của Trương Huyền làm ra nhìn thật có chút không hợp đàn.

Lúc lên núi, Niếp Hành Phong thấy ánh mắt Tây Môn Tuyết có chút đỏ, rất hiển nhiên là tối qua ngủ không ngon, liền an ủi anh ta: “Nghĩ thoáng một chút, Tây Môn Đình nhất định không có việc gì.”

Tây Môn Tuyết ánh mắt âm u, cất kỹ cây súng tùy thân, lạnh lùng nói: “Nếu như A Đình có chuyện gì ngoài ý muốn, quản nó là quỷ hay là hồ, tôi cũng tuyệt không bỏ qua!”

Tìm người kết quả rất không khả quan, đoàn người ở trong núi di chuyển đến quá trưa, cũng không tìm được vị đạo sĩ mất tích kia, chớ nói chi đến Tây Môn Đình. Niếp Hành Phong cố ý để A Khải dẫn bọn họ tới con đường tắt đã đi qua lúc đầu, lại phát hiện sơn đạo từ nửa đoạn sau bị ngăn ra, vốn là con đường nhỏ nối liền vào núi, xem ra là mưa to dẫn đến sạt lở sơn đạo, xương bồ sinh trưởng ven đường tất cả cũng đều không thấy, chỉ chừa lại vết cháy , không biết là do thiên lôi tạo thành, hay là do người thiêu hủy.

Nho Xanh nhỏ giọng nói: “Đạo trưởng kia có thể là lành ít dữ nhiều.”

“Tại sao lại nói vậy?”

“Ly Sơn nhiều không chỉ là linh khí, còn có thật nhiều bảo thạch thiên nhiên, nếu có người có lòng tham tới tìm bảo, khẳng định có đi không về, quỷ hồ sẽ không để bọn họ mang đi bất cứ thứ gì thuộc về Ly Sơn.”

Nguyên lai quỷ hồ chính là vị sơn thần kia, Niếp Hành Phong hỏi: “Bảo thạch chính là hai viên mã não mà trước kia em tặng anh sao?”

“Đó là em ngẫu nhiên nhặt được, nghe nói trong núi còn nhiều, nhưng đó là địa giới của quỷ hồ, em vào không được.”

Bọn họ quả nhiên là một mực đảo quanh ở chân núi, nếu như Tây Môn Đình là bị bắt cóc vào núi, vậy bọn họ có tiếp tục tìm kiếm thế nào, cũng không cách nào tìm được cậu ta, vào lúc nào, chỉ có nhân tài đối đạo pháp tinh thông mới có thể tìm ra phương pháp tiến vào kết giới, chính là…

Niếp Hành Phong nhìn Tiểu Mãn, “Trương Huyền còn đang ngủ sao?”

“Vâng.” Tiểu Mãn gật đầu xin lỗi: “Em muốn gọi anh ấy dậy, nhưng anh ấy không để ý tới em.”

Xem ra thiên sư đại nhân thân ái tạm thời là chỉ có thể để ngắm không hơn, vậy còn ai có thể tới giúp bọn họ đây? Niếp Hành Phong tự giễu cười cười, Hoắc Ly? Tiểu Bạch? Hay là Nhan Khai? Đáng tiếc mặc kệ là ai, cũng cách bọn họ quá xa.

“Không xa, theo lý thuyết chúng ta hẳn là rất nhanh sẽ tới.” Rất sung sức dẫm lên đường mòn, Hoắc Ly nói.

Chân đi giày thể thao, người mặc y phục hưu nhàn, sau lưng đeo ba lô leo núi, tiểu hồ một bộ đi cắm trại, nhưng mấy đồng bạn bên cạnh nó lại không nghĩ như vậy.

“Kỳ quái, kia không giống như đường đến thôn Thập Lý.” Tiểu Bạch gục ở trên ba lô của Hoắc Ly, đánh giá sơn đạo, nghi ngờ nói…phiến núi rừng kia khiến nó có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc, nhưng đây là nơi nào, trong lúc nhất thời nó cũng không nhớ ra được.

“Nhìn bản đồ hẳn là không sai, nếu không phải xe tạm thời hỏng, chúng ta đã đến rồi.” Hoắc Ly cầm bản đồ cùng kim chỉ nam so sánh.

Tiểu Bạch lấy móng vuốt vỗ trán mình, nói thật dễ nghe, hỏng, căn bản là đâm vào núi có được hay không? May mắn nơi này không có người thường, nếu không bọn họ bây giờ không phải là ở trong núi, mà là tại bệnh viện.

“Thật xin lỗi, là lỗi của tôi, nhưng các cậu cũng biết lái xe không phải là sở trường của tôi mà.” Nghệ vẫn đang luẩn quẩn, vẫy vẫy cánh vì chính mình giải thích.

Không sai, xe là nó lái, đương nhiên, là lấy hình người lái, đáng tiếc nắm van xe không có nắm tốt, vì vậy, xe nhỏ đâm đầu vào núi, sau đó là đến được nơi này: trước không thấy thôn, sau không thấy quán, mọi người không thể làm gì khác hơn là đi bộ vào núi, may mà Hoắc Ly còn chuẩn bị bản đồ, không đến nỗi bị lạc hướng.

Có thể đem xe lái vào núi, nó đã là rất lợi hại, vì vậy Nghệ tự tha thứ cho lỗi lầm nhỏ của chính mình, mặc dù nó không biết Trương Huyền làm chủ xe có thể tha thứ cho nó hay không.

“Nhược Diệp đại ca, anh theo chúng tôi chạy, thật sự không có chuyện gì sao?”

Hoắc Ly rất lo lắng nhìn nam tử bên cạnh, anh ta chính là người ngã trước cửa biệt thự, sau khi tỉnh lại cố ý muốn gặp Trương Huyền cùng Niếp Hành Phong, nên Tiểu Bạch mới quyết định dẫn anh ta vào núi. Lúc lái xe xuất phát anh ta còn một bộ thoi thóp, bây giờ thế nhưng có thể chạy cùng bọn họ, trừ sắc mặt hơi tái, hoàn toàn không nhìn ra người này mới mấy ngày trước còn bồi hồi bên bờ sinh tử.

“Tôi không có việc gì.” Nhược Diệp mắt nhìn phía trước, nhàn nhạt nói: “Còn có sáu lần.”

“Sáu lần gì?” Nghe không hiểu, Hoắc Ly gãi gãi đầu, khó hiểu hỏi.

Không giải thích, Nhược Diệp yên lặng nhìn núi phía xa. Trong núi vờn quanh một luồng khói đen nhàn nhạt, vốn ở lâu nơi linh tú, cùng âm quỷ du hồn qua lại mười mấy năm, anh hiểu rất rõ, tú mi không khỏi nhăn lại, Ly Sơn là linh sơn đã nổi danh từ lâu, đáng tiếc giờ lại bị các loại âm hồn triền quấy.

Đầu khẽ đau, là di chứng do bị thương mang lại…Anh lắc đầu, muốn ném đi đoạn tinh phong huyết vũ, tối tăm thâm trầm như biển, chứa đầy thê lương kia.

“Càng đi càng thấy kỳ quái, mới vừa rồi chúng ta hình như cũng đi qua nơi này.” Nghệ bay đến phía trước, lại rất nhanh bay trở về, đến trước mặt Hoắc Ly hỏi: “Kim chỉ nam không xảy ra vấn đề chứ?”

“Qủy đánh tường?” Đây là tri thức dị năng duy nhất Hoắc Ly đáng thương có thể nghĩ đến, hít hít cái mũi, hình như có hơi thở đồng loại, đáng tiếc, muốn cho nó tìm được chỗ của đối phương, đối với nó mà nói thật sự quá khó khăn.

“Tại sao..” Một hồi lâu, Tiểu Bạch chậm rãi nói.

“Cái gì tại sao?”

“Tại sao nơi này lại quen đến vậy?”

“Di?” Giọng nói nghi hoặc từ tốn, không giống Tiểu Bạch bình thường, Hoắc Ly quay đầu nhìn nó, lại thấy nó gục ở đầu vai mình, mắt mèo thẳng tắp nhìn về phía trước, đồng tử cơ hồ tạo thành một đường thẳng tắp, tối đến không cách nào thấy được đồng quang, bên trong bao hàm thê lương khốn hoặc không cách nào nói rõ, điều này khiến Hoắc Ly có chút sợ hãi.

“Tiểu Bạch? Tiểu Bạch?” Nó không xác định gọi.

Tiểu Miêu không để ý nó, mà là kinh ngạc nhìn về phía trước, cảnh trí càng ngày càng quen thuộc khiến nó kinh ngạc, mỗi ngọn núi mỗi dòng nước mỗi cái cây, đều bình thường như vậy, nhưng ở chung một chỗ thì cảm thấy hoàn toàn bất đồng, tựa hồ rất nhiều năm trước kia, tại nơi khác, cũng có phong cảnh như vậy.

Kỳ thật, đoạn phong cảnh kia đối với ngàn vạn năm luân hồi của nó mà nói thì đã cực kỳ mơ hồ, nhưng ngay cả như vậy trong lòng vẫn có loại trực giác, nó đã từng tới nơi này.

“Mau nhìn, đá xanh thật to.” Nghệ chỉ vào hòn đá trên đoạn sườn dốc phía trước.

Hòn đá ám thanh sắc, trừ rất lớn ra, tựa hồ không có gì đặc biệt, nhưng làm người tu đạo bọn họ có thể cảm giác được trên tảng đá tồn tại linh khí nhàn nhạt.

Mắt mèo của Tiểu Bạch trong nháy mắt co rút mạnh, nó tựa hồ nghĩ tới điều gì, đoạn ký ức điên cuồng thác loạn kia, tại một chớp mắt đầu nhập vào trong óc. Có chút hỗn độn, một khi đúc thành, đó là món nợ dù luân hồi trăm ngàn thế cũng không cách nào trốn tránh, chẳng lẽ, việc nó lại tới nơi này là kết quả đã định sẵn? Như vậy, nó phải chăng có thể trả lại hết thảy, bằng bất cứ phương thức nào?

“Di, trong nước hình như cũng có cái gì.” Trong khe nước suối chảy ra vật thể tới gần, Hoắc Ly gọi.

Nghệ bay qua, phát hiện vật thể nổi lên kia là người, nhưng, chính xác mà nói, là một thi thể đã hư thối. Nhược Diệp tiến lên đem thi thể mò lên, đặt ở mặt đất bằng, nắm lấy đầu vai người kia lật qua, diện mạo người kia hoàn toàn thay đổi, như là bị dã thú hung ác trảo qua, vết thương sâu có thể thấy xương, trên người người đó cũng là như thế, thân thể vặn vẹo thành một hình thù cổ quái, xem ra là bị trảo chết khi còn sống.

Lúc chạm vào tử thi, Nhược Diệp cảm nhận được một cỗ oán khí cường đại, đây là hơi thở của quỷ vô cớ bị giết oan, nhưng oán khí so với dĩ vãng anh tiếp xúc với bất cứ quỷ hồn nào cũng mãnh liệt hơn nhiều lắm, tách ra bàn tay nắm chặt của thi thể, một viên đá đỏ diễm lệ lăn xuống, là hồng bảo thạch thiên nhiên.

“Anh đừng động?” Hoắc Ly cùng Nghệ tránh ra thật xa, thấy Nhược Diệp thủ pháp thuần thục lật xem thi thể, nhịn không được hỏi: “Anh là nhân viên khám nghiệm tử thi?”

“Không phải.” Nhược Diệp cười cười: “Nhưng tôi tiếp xúc qua thi thể so với bất cứ một nhân viên khám nghiệm tử thi nào trên đời cũng nhiều hơn.”

Nụ cười dưới ánh mặt trời phát ra một phần lành lạnh bi ai, Hoắc Ly kinh ngạc hỏi: “Người đó là ai vậy? Như thế nào lại chết ở chỗ này?”

“So với cái này, tôi càng muốn biết, trước kia đều là lão Đại cùng chủ tịch chiêu đến thi thể. Tại sao lần này đến lượt tôi a?” Nghệ dùng tiểu móng vuốt vò đầu, trăm tư không giải.

“Ai nói cùng bọn họ không có quan hệ?” Tiểu Bạch quay đầu nhìn núi non liên miên phương xa, “…trong vòng trăm dặm, không phải đều là địa giới thôn Thập Lý sao?”

Hết chương 4.