Hãm Hại Một Người – Đoản Văn – Kết Kết – Hoàn


Hãm hi mt người

Tác giả: Kết Kết

Edit: Nhất Tiếu

Thể loại: đoản văn, 1×1, hơi huyền bí kinh dị(theo tưởng tượng của em thụ), HE

Tình trạng: Hoàn

3141

Trăng sáng ẩn vào tầng tầng mây đen, từ phương xa mơ hồ truyền đến tiếng sấm, những giọt mưa ào ạt rơi xuống đã mấy giờ liền, gió trong rừng trở nên đặc biệt lãnh liệt, cành lá cuồn cuộn nổi lên, lay động xào xạc.

Nam Cung Trĩ (gii ơi, cái tên) đem bao đồ che trên đỉnh đầu, cầm theo đèn, bước thấp bước cao gian nan đi ở trong rừng, tháng sáu trong núi, mưa nói xuống là xuống, không đợi cho hắn tìm một cái động hay cái cây để tránh một chút, những giọt mưa lớn đã đổ ập xuống rồi.

Hắn thầm kêu khổ một tiếng, bước đi nhanh hơn, lảo đảo đi về phía trước, đường rừng nhỏ lại có nhiều bụi cỏ, nương theo ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn dầu mới miễn cưỡng nhìn ra, mưa to lại xảy ra bất ngờ không chỉ đem Nam Cung Trĩ biến thành con gà nhúng nước, còn dội thấu qua đèn lồng trên tay hắn, trong cơn mưa to tầm tã, đưa tay ra không thấy được năm ngón.

Giống con ruồi không đầu trong núi bay loạn, Nam Cung Trĩ bị dội xối xả cho không mở mắt ra được, bước hụt chân, một cước giẫm vào hốc cây, té ngã ngậm một miệng bùn.

Từ đầu gối truyền đối từng trận đau đớn, không cần nhìn cũng khẳng định bị thương rồi, hắn rên rỉ một tiếng, giãy dụa ngồi dậy, nhưng lại phát hiện thấy chân phải của chính mình như bị vật gì bám lấy, hãm tại trong động không rút ra được.

Đại khái là mấy cây mây hay dây leo sơn dã đi? Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, giật giật mắt cá chân, dùng sức kéo một cái.

Thứ quấn lấy chân hắn bị kéo đứt, Nam Cung Trĩ  ướt át bẩn thỉu mà đứng lên, mới thở phào nhẹ nhõm, lại nghe trên đỉnh đầu sấm sét chợt vang, bốn phía nháy mắt sáng như ban ngày, hắn lúc này mới nhìn rõ thứ quấn trên chân hắn không phải là nhánh cây, mà là một đạo phù, dưới sự lôi kéo của hắn, đã bị kéo nát vụn.

Nơi thâm sơn chim không thèm ỉa này cũng sẽ có người làm ra cái loại sự tình này sao? Nam Cung Trĩ thấy sau lưng một trận phát lạnh, chỉ cảm thấy trong rừng rậm âm u ngập một màu đen đang ẩn dấu những u hồn tụ tập, nhe răng cười cười hướng tới gần hắn.

Cứ coi như chính mình dọa mình cũng tốt, dù sao hắn không có lá gan lớn hơn người bình thường, liền lập tức quyết định không nên ở đây lâu, ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách.

Tiếng sấm qua đi, mưa có xu thế chỉ có tăng chứ không giảm, Nam Cung Trĩ lục lọi tìm bao đồ của chính mình, vứt lại đạo phù quấn tại trên chân, cướp đường mà chạy.

Trong tiếng mưa gió, truyền đến vài tiếng cười khẽ không thể nghe thấy, lập tức bị gió thổi tán đi.

Mưa nhỏ đi một chút, nhưng gió lại vẫn từng trận nặng thêm, thổi đến trên người lạnh giống như băng, Nam Cung Trĩ  môi bị đông lạnh đến tái xanh, run lẩy bẩy mà nhớ kỹ phật hiệu, còn thường thường quay đầu lại liếc mắt xem một cái—— mặc dù đèn lồng tắt cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng là đụng tới mấy truyện hư hư thực thực quỷ quái loạn thần thế này, cho dù là người nào cũng đều không nhịn được sợ hãi.

Lật lại bao nhỏ trên người, đường dưới chân dần trở nên bằng phẳng rộng rãi, trong mông lung, thấy phía trước có ngọn đèn dầu chớp động, giống như là có một ngôi nhà, Nam Cung Trĩ tinh thần rung lên, đem bao đồ vứt lên đầu vai, vội vàng chạy tới đoạn đường nhỏ.

Từ xa xa chỉ thấy ánh sáng nhợt nhạt lay động, đến gần rồi mới phát hiện đó đúng là một ngôi nhà có gia thế lớn, cánh cửa sơn đỏ thắm, ngói lưu ly, mái hiên treo những ngọn đèn lồng, sự yên lặng bình tĩnh, trong cái nơi thâm sơn cùng cốc này, trong cơn mưa dài lạnh lẽo lại mang một vẻ vô cùng quỷ dị.

Trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh khi còn nhỏ nghe qua chuyện kỳ lạ ở thôn quê lúc nhàn rỗi: thư sinh theo đuổi thi cử nửa đêm tá túc tại một ngôi nhà giàu có, có tiểu thư xinh đẹp như thiên tiên tự hầu rượu, sau một đêm mất hồn, tỉnh lại phát hiện chính mình đang nằm trên một bãi tha ma, trong lòng còn đang ôm một bộ hài cốt…

Tâm càng lúc càng hoảng, Nam Cung Trĩ lặng lẽ thối lui về phía sau, nhưng lại bất thình lình động đến cái gì, sợ đến “Ô oa ” một tiếng nhảy lên, tập trung nhìn lại, thì ra là một gốc liễu rủ, mang theo hạt mưa phớt phơ quất qua cổ hắn, ẩm ướt lạnh lạnh trơn nhuyễn, dẫn ra từng mảnh từng mảnh da gà nổi lên.

Sợ bóng sợ gió, nhưng lại thiếu chút nữa hù dọa hắn mất nửa cái mạng, Nam Cung Trĩ thở dài một cái, đang định quay đầu bỏ chạy, đại môn “Chi nha” một tiếng mở ra, bên trong truyền đến giọng nữ tử mang ý cười nói nhỏ: “Công tử xin dừng bước, chủ nhân nhà ta chờ đã lâu.”

Nam Cung Trĩ bước đi nửa bước lại thu trở về, hắn mở to hai mắt nhìn, nàng kia cầm theo đèn lồng đi ra, hướng hắn thi lễ, rồi nói: “Còn thỉnh công tử ghé thăm.”

“Ngươi…Chủ nhân nhà ngươi…là ai?” Nam Cung Trĩ lắp bắp hỏi, tóc đều dựng đứng cả lên, chỉ thấy nàng kia mắt hạnh má đào, xinh đẹp động lòng người, một thân bạch y như tuyết, cười rộ lên như hoa nở đầu xuân, làm người ta lóa mắt.

Trong thâm sơn, lại có vưu vật như thế?

Nam Cung Trĩ càng nghĩ càng thấy không thích hợp, đi hay ở trong lúc này thiên nhân giao chiến—— mặc dù hết thảy điều này có khả năng vốn là quỷ hồn quấy phá, nhưng giai nhân như tranh vẽ, cho dù là quỷ cũng là quỷ xinh đẹp, một đêm phong lưu tất nhiên là phải muốn.

Nam Cung Trĩ tuy là quân tử, nhưng dù sao cũng là thanh niên huyết khí phương cương, đối mặt mỹ nhân sao tránh được tâm tình ngứa ngáy, huống chi thị nữ đẹp là như vậy, chủ nhân không biết phải là tuyệt sắc ra sao.

Nàng kia phảng phất nhìn thấu do dự của hắn, cười nói: “Mưa này nhất thời nửa khắc không dừng được, công tử hay là vào đi.”

Nam Cung khẽ cắn môi, đem trái tim đặt sang một bên, hướng nàng kia làm một lễ, rồi bất chấp khó khăn theo nàng vào đại môn.

Chạy nửa đêm đường, Nam Cung Trĩ vừa lạnh lại vừa đói lại được mấy người nha đầu hầu hạ, thư thư phục phục mà tắm nước nóng, thay cẩm bào tơ lụa gấm vóc mới tinh, ngồi trên bàn toàn các món ngon, rốt cuộc đến giờ cũng có cảm giác chính mình được sống lại.

Mỹ vị trước mặt được giải quyết đến gió cuốn mây tan, hắn uống một chén rượu, cảm thấy mỹ mãn thở dài, hai mắt có chút mị lên, thoát ra liên tiếp hai tiếng sung sướng, thỏa mãn.

Ăn no uống say, Nam Cung Trĩ bị đưa đến một tiểu hiên trang trí trang nhã, thị nữ dẫn đường hướng hắn vén áo thi lễ, nói: “Chủ nhân nhà ta ở đây chờ công tử.”

Mang ba phần chờ mong ba phần kinh nghi, Nam Cung đẩy cánh cửa, trong không khí truyền tới mùi đàn hương thơm nhẹ nhàng, tơ tằm rủ xuống đất che lập trụ giường lớn, trước giường ánh nến lóe ra, loáng thoáng thấy chiếu hắt ra bóng người nằm nghiêng, Nam Cung trong lòng vừa động, xoay tay lại đóng cánh cửa phòng hảo hạng, chậm rãi đi về phía trước.

Vén lên màn trướng, đối diện với một đôi mắt đen, Nam Cung không khỏi ngừng lại hô hấp, ánh mắt trong chốc lát không thể rời khỏi người trên giường.

Phượng nhãn hẹp dài, hai mắt như nước hồ sâu xanh biếc, nhu hòa như nước, đậm như mực, chân mày khóe mắt như có như không mang theo tà khí, tự tiếu phi tiếu mà nhìn hắn, cánh mũi thẳng, bạc môi có chút cong lên, một tấm sa y mày xanh đen buông lỏng tán tán loạn loạn mà khoác ở trên người, mái tóc đen uốn lượn, giữa mi gian có một ấn ký hoa văn hình rồng màu xanh nhạt càng làm tăng thêm vô hạn phong tình, sóng mắt lưu chuyển, Nam Cung Trĩ cảm giác như hồn chính mình đều bị câu đi mất—— quả nhiên thế gian có không ít mỹ nhân, mặc dù không thể so với hoa đào kiều diễm, không giống hoa sen thanh nhã, khuôn mặt này cũng đã đủ để cho người ta suyễn khí đến không thể thở nổi, mỹ lệ bức người, hơn nữa từ tận trong xương lại tỏa ra khí chất yêu dị hoặc người, khiến lòng người sinh nhộn nhạo.

Mỹ nhân thấy hắn nhìn nhập thần như vậy, mỉm cười, hướng hắn vẫy tay, Nam Cung Trĩ sớm đã bị mê mẩn không biết phương hướng, đã quên đang ở phương nào, ngất ngây vui vẻ đi tới bên giường, nâng lên mái tóc dài, mùi hương thơm ngát truyền lại, thúc dục nhân tình di chuyển, hắn thấp giọng khụ một tiếng, hạ phúc một trận nhiệt lưu nảy lên, thân thể phản ứng giương cao rõ ràng.(hắc hắc, ẻm đến giờ cũng không biết mình sắp bị làm thịt)

Mỹ nhân khẽ cười một tiếng, túm trụ lấy cánh tay hắn, Nam Cung “Ai nha” một tiếng, đầu choáng mắt hoa té lại trên giường, một khối thân thể ấp áp đè lên, mỹ nhân đem hai tay hắn đưa lên đỉnh đầu, từ trên cao mà nhìn xuống hắn, tay kia dò xét vào trong vạt áo hắn, xoa bờ ngực bằng phẳng rắn chắc, mạn bất kinh tâm mà vuốt ve một bên nho nhỏ nổi lên.

“Di?” Nam Cung Trĩ phản ứng lại, vừa cúi đầu nhìn, y phục lót mỹ nhân nửa mở ra, trước ngực cư nhiên lại bằng phẳng giống như hắn, hơn nữa trên cần cổ thon dài, rõ ràng còn có một khối gồ  lên, mắt hắn choáng váng, dùng sức tránh né di chuyển đứng lên, kêu lên: “Ngươi đến tột cùng là nam hay nữ?”

“Ngươi nghĩ sao?” Mỹ nhân thấp giọng giễu cợt một tiếng, thanh âm trầm thấp khàn khàn, nhưng truyền vào tai Nam Cung chẳng khác nào sét giữa trời quang, hắn khóc không ra nước mắt mà nghĩ muốn giơ chân một cước đá văng mỹ nhân: “Tên yêu quái này còn không buông ta ra!”

Mỹ nhân nhăn mặt cau mày, hạ thắt lưng, đem cả người hắn đặt ở phía dưới, nói: “Ta là Ly Cảnh, không phải yêu quái.”

Ta quản ngươi tên gì! Nam Cung Trĩ hít sâu một hơi, run giọng nói: “Ly công tử, ngươi trước buông ra, có chuyện gì từ từ thương lượng, ta không thích chơi đùa như thế này.”

Ly Cảnh chọn chọn mi, thuận tay tháo đai lưng đem hai tay hắn cột vào đầu giường, vài cái đã đem hắn lột đến sạch trơn, con ngươi sâu thẳm không có hảo ý mà nhìn hắn, nói: “Ngươi chẳng lẽ không phải vì muốn cùng ta vui vẻ mà đến?”

“Không phải!” Nam Cung la to, đã có chút lo lắng không thôi—— bằng lương tâm mà nói, nếu Ly Cảnh là mỹ nữ, chỉ sợ hắn đã sớm bổ nhào lên rồi.

Đáng tiếc y xinh đẹp thì đúng là xinh đẹp thật, nhưng lại là một nam nhân, không thể làm gì khác hơn là đọc vạn câu chửi.

Mà Ly Cảnh hiển nhiên không nghĩ như vậy, y cúi người gặm cắn cần cổ Nam Cung, ngón tay theo ngực trượt đi xuống, theo bụng dưới mà vuốt ve vòng tròn, nửa người dưới cùng hắn tiếp xúc khi xa khi gần, ma sát không thôi.

Nam Cung Trĩ hít một hơi lạnh, cả người run rẩy giống như rét lạnh, cắn răng ức chế hạ phúc đang bị dục vọng thiêu đốt, biết rõ Ly Cảnh là nam nhân, nhưng tại y xinh đẹp lấn lướt trước mặt, chính mình thật sự khó có thể cầm giữ.

Ly Cảnh nới lỏng y kết, tấm sa y mỏng màu xanh đen mở rộng, chỉ còn lại ống tay áo còn quấn tại trên người, thân hình ấm áp rắn chắc dán lên trên người hắn, ma sát tư gian, góc áo nhẹ nhàng buông xuống phất qua làm nóng da thịt, tựa như lửa cháy đổ thêm dầu.

“Dừng… Dừng lại…” Nam Cung Trĩ gần như rên rỉ mà ra lệnh, thái dương chảy ra mồ hôi tinh mịn, khổ cực nhẫn nại, Ly Cảnh khởi động thân thể, cười tà nhìn hắn, nói: “Ngươi phía dưới cũng đứng lên cứng như vậy, còn nói không nên sao?”

Nam Cung Trĩ cúi đầu nhìn, bỗng nhiên thấy xấu hổ muốn chết, tiểu huynh đệ chính mình vậy mà không chịu thua kém, chỉ bị đối phương trêu chọc vài cái đã liền đứng lên dựng thẳng lên trời, sừng sững cao lớn mà yêu cầu chú ý, hắn nuốt nước miếng, ngẩng đầu lên, nhỏ giọng đề nghị nói: “Ngươi…Ngươi đến ngồi lên trên là được rồi…”

Thấy hắn xinh đẹp như vậy, chỉ có thể ủy khuất chính mình một lần cùng nam nhân hành phòng vậy.(đọc đoạn này ta muốn đập đầu vô tường, ẻm chết đến nơi rồi còn tưởng bở)

Ly Cảnh nheo lại hai tròng mắt, cười đến ý vị thâm trường, một tay tại trung tâm dục vọng của hắn lưu luyến không rời đi, nhẹ nhàng vòng quanh bộ gốc gãi cào, chính là không chịu cho hắn một lần thống khoái giải thoát, mà tay kia, thì xoa ra phía sau thắt lưng, lần xuống phía dưới cắm vào khe hở giữa cặp mông.

Cho dù Nam Cung Trĩ có chậm hiểu thế nào cũng có thể hiểu được cửa sau của chính mình có nguy, hắn liều mạng giãy dụa thân thể, mắng: “Yêu nghiệt! Ngươi dám động ta, ta nhất định tìm đạo sĩ thu ngươi!”

Ly Cảnh hừ lạnh một tiếng, đem hai đùi hắn nâng lên, niệm chú một cái, hai tấm lụa trắng quấn lên, Nam Cung Trĩ không ngừng đá đá hai chân bị cố định hai bên sườn thân thể, môn hộ mở rộng ra, Ly Cảnh hài lòng mà nhìn cảnh đẹp trước mắt, cười nói: “Người như ngươi, cần phải giáo huấn một chút mới thông minh ra được.”

“Tử yêu quái! Hỗn trướng Vương bát đản…Đừng!” Lại thêm một tấm vải trắng bay tới, ngăn cái miệng đang mắng to của hắn, Ly Cảnh lắc đầu, tấm tắc nói: “Mới vừa rồi không phải còn muốn sao? Như thế nào bây giờ lại lật lọng rồi?”

Nam Cung Liễu một bên buồn bực lắc đầu kêu “Đừng đừng”, thế nhưng hắn là một con người, lúc này bị trói buộc tay với chân, chỉ có thể như con cá nằm phơi cái bụng trắng dưới thân yêu quái, mặc người xâm lược.

Trên đầu chữ sắc là một cây đao…Hắn xem như đã chính thức rõ ràng rồi!

Ly Cảnh có chút hăng hái mà duỗi ngón tay đâm đâm huyệt động nho nhỏ nằm giữa khe mông của hắn, đầu ngón tay mới luồn đi tới, nơi nào đó liền ngượng ngùng mà rụt lên, không chịu có mảy may tương trợ lẫn nhau, Ly Cảnh trừng mắt nhìn, nâng lên mái tóc dài, làm như cây phất vĩ tại nơi nào đó quét tới quét lui, Nam Cung Trĩ thân thể càng run rẩy lợi hại hơn, phát ra âm mũi nức nở hàm hồ không rõ, hô hấp càng ngày càng nặng, vẻ mặt như thống khổ, lại vừa như nôn nóng, một đôi mắt đã tràn ngập hơi nước.

Ly Cảnh từ bên giường lấy ra một bình sứ nhỏ, quét lấy một ngón tay dược cao, chậm rãi tiến đến đi vào địa phương kia, bị cơ thể kéo căng chặt chẽ bao vây, đem dược làm tan ra thấm vào thân thể, cảm giác nóng rực theo sống lưng nhảy lên trên đỉnh, bị ngón tay thon dài như đánh đàn tại địa phương kia hòa tan, cảm giác nhiệt ngứa chậm rãi khuếch tán, nửa người dưới cũng đã mềm rồi, Nam Cung Trĩ sợ run cả người, trong mắt tràn ra nước mắt, mặt đỏ bừng, khí huyết công tâm, Ly Cảnh không nhịn được cười, tới gần khẽ hôn lên mí mắt hắn: “Bây giờ dừng, ngươi sẽ không muốn chứ?”

Nam Cung Trĩ bị dục vọng trướng căng dồn nén thiêu đốt thần trí mê muội, khuôn mặt tà tà xinh đẹp lại ở trước mặt hắn lúc ẩn lúc hiện, hắn đã sớm quên kiên trì lúc trước, thở hổn hển gật đầu, quản y yêu quái hay không yêu quái, nhanh chóng dập hỏa trên người lúc này mới là quan trọng, coi như là chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu!

Dù sao…Tên yêu quái này dù thế nào cũng không có khả năng buông tha cho hắn rồi, thế thì kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt đi.

Ly Cảnh rút ra mảnh lụa trắng trong miệng hắn, Nam Cung Trĩ cắn cắn môi, ngay đó khụ một tiếng mang theo suyễn khí mắng: “Ngươi…Hỗn đản…Mau tiến vào cho ta!”

“Được, liền nghe lời ngươi.” Ly Cảnh lúc này không dài dòng, nâng thắt lưng hắt lên nhanh chóng đem vật nọ mãnh liệt đâm vào, Nam Cung kinh suyễn một tiếng, thanh âm dẫn theo âm khóc: “Chậm…Động chậm một chút…”

Thật nhiều ủy khuất a…Tên yêu nghiệt này rõ ràng là muốn làm gì cũng làm rồi, còn bày ra bộ dạng nghe lệnh làm việc, thật làm cho cái kia phía dưới quẫn đên hận không thể lập tức đâm chết.

Ly Cảnh trong mắt mang theo ý cười giảo hoạt, rốt cục cái cọc gỗ trong cơ thể hắn cũng dừng lại rồi, Nam Cung nghẹn ngào một tiếng, nội bích mẫn cảm rõ ràng cảm giác được đang ngậm một vật thể nóng ấm, nhiệt ngứa đốt người ngày càng tăng mà hành hạ hắn, Nam Cung Trĩ hoảng loạn động hạ thắt lưng, phát ra yêu cầu không lời, Ly Cảnh nhưng lại giả bộ hồ đồ, khởi động thân thể dần rút lui.

“Ngươi!” Nam Cung xấu hổ, Ly Cảnh vô tội mà nhìn hắn: “Ta như thế nào?”

“Ngươi không phải là người!” Nam Cung miệng nói lời không lựa chọn, Ly Cảnh giễu cợt cười nói: “Ta vốn không phải người.”

Dứt lời, y phất tay cởi đi lụa trắng bó buộc tay chân Nam Cung, hai chân thon dài lập tức quấn lên thắt lưng y, ngăn cản y rời đi, hai tay cũng quàng trụ lấy cổ y, Nam Cung thở gấp thúc giục y: “Nhanh…Nhanh lên…”

Dung mạo đoan chính tuấn mỹ mang theo tiếng khóc ủy khuất cùng nôn nóng, trong mắt tình dục bốc lên, đôi môi hé mở phun ra tiếng khàn khàn rên rỉ, hiển nhiên đã bị khi dễ triệt để, Ly Cảnh cũng không làm khó hắn nữa, ôm lấy thắt lưng Nam Cung Trĩ, bắt đầu tận tình hưởng dụng.

” Ha…ô….” Đầu ngón tay Nam Cung đâm vào đầu vai đối phương, đoạt lấy tiếng rên rỉ đưa tới càng cuồng dã, khoái cảm từ nơi kết hợp cuồn cuộn mà lên, đoạt đi ly trí còn sót lại, hắn cuồng loạn mà giãy dụa thân thể nghênh hợp, trừ người phía trên gây cho hắn khoái cảm tuyệt đỉnh kinh người, Nam Cung Trĩ đã không còn biết cái gì nữa…

Chiêm chiếp…Tiếng chim hót líu lo đánh thức người đang say ngủ, Nam Cung vân vê dụi mắt, ngồi dậy, mơ mơ màng màng mà xem một chút bốn phía, núi rừng hoang vắng như trước, một ngày một qua vui vẻ trong ngôi nhà lớn, giống như mộng cảnh biến mất vô tung.

May là bao đồ vẫn còn, trên người quần áo cũng sạch sẽ chỉnh tề, giữa đùi cũng không có cảm giác dính dấp—— nếu không phải cơn bủn rủn sắc bén đứt đoạn từ thắt lưng cùng sự nóng rát từ nơi kia truyền đến nhắc nhở hắn, Nam Cung Trĩ thật muốn nghĩ đó chỉ là một hồi mộng xuân.

Nhặt lên bao đồ, hắn bẻ lấy một cành cây là gậy, một bọc một gậy mà dọc theo đường nhỏ xuống núi.

Mặc dù sớm biết loại kết cục này, tâm vẫn không nhịn được khó chịu, Nam Cung Trĩ một bên hối hận chính mình đã không chịu nổi hấp dẫn, một bên âm thầm mắng: Ly Cảnh, ta sẽ không tha cho ngươi!

Thật vất vả hạ sơn, Nam Cung Trĩ tìm một nhà trọ để ở, chuyện thứ nhất chính là muốn một thùng nước nóng lớn tẩy đi một thân mệt mỏi, trên người toàn dấu hôn ngân xanh tím làm cho hắn trong lòng bốc hỏa, liều mạng rửa sạch một lần, hắn lau lau nước lên người, mở  bao đồ tìm quần áo thay.

Lấy ra một bộ đồ sạch sẽ, đang muốn tìm áo lót, thì một đồ vật xa lạ rơi ra, Nam Cung cầm trong tay, tập trung nhìn kỹ, đó là một khối ngọc xanh đen hình rồng, điêu khắc tinh tế, màu đậm như mực lại mang theo mơ hồ màu xanh, chất lượng tuyệt phẩm, một khối ngọc này là đã có giá trị liên thành.

Cố không tự hỏi miếng ngọc này là như thế nào lại chạy vào bao đồ của chính mình, Nam Cung Trĩ nhìn chằm chằm miếng ngọc hình rồng quen thuộc, mí mắt bắt đầu kinh hoàng.

Nhớ tới yêu quái Ly Cảnh kia trên mi gian có ấn ký, tay hắn run run đem miếng ngọc nhét vào trên giường, quay đầu bỏ chạy, đáng tiếc liền đó trời đã tối, từ sau lưng vươn tới một đôi tay đưa hắn kéo trở về, thanh âm khàn khàn trầm thâp vang lên bên tai——

“Ngươi nghĩ không muốn mặc quần áo đã chạy trốn ngay rồi sao?”

Nam Cung Trĩ nổi giận giãy ra, trợn mắt, té xỉu trong lòng Ly Cảnh.

images (15) images (16)

—— Hoàn—

Một suy nghĩ 6 thoughts on “Hãm Hại Một Người – Đoản Văn – Kết Kết – Hoàn

  1. Pingback: Đoản Văn | Động Màn Tơ

  2. Pingback: List Đoản văn | ღ Hoàng Nguyệt Lâu - 皇月楼 ღ

  3. Pingback: Hãm Hại Một Người | ๖ۣۜKho ๖ۣۜTàng ๖ۣۜĐam ๖ۣۜMỹ - ๖ۣۜFanfic

Bình luận về bài viết này